Thánh giáo
-
Bát Bộ Chơn Kinh được trích lục ngày 29 tháng 6 năm Đinh Hợi . In lại ngày 15 tháng 5 Ất Mùi.
-
Học viện Hội Thánh Tiên Thiên kết tập từ các bài Thánh Giáo của Đức Gia Tô, luận về Đức Gia Tô tái lâm dạy Đạo nơi xứ Việt Nam.
-
Trong 12 năm đạo, phần nhiều Thánh Huấn chỉ dạy về Sự, nay Đạo đã tiến hóa lên cao, nên Ơn Trên dùng Sự dạy qua Lý, bởi vậy mới có Pho kinh này hiệu là: Cao Đài Minh Kinh có 12 quyển, mỗi quyển 12 đề. Quyển kinh này cũng vẫn như muôn ngàn quyển kinh khác là lấy khuyến thiện làm chuẩn đích, nhưng Ơn Trên cũng tùy theo trình độ tiến hóa của nhơn sanh mà dạy dỗ, thì quyển kinh này có khác hơn về phương diện triết lý, tư tưởng, văn chương, có phần cao siêu hơn. Nay quyển nhứt đã hoàn tất do Thập Nh...
-
Bổn kinh CHƠN KINH KHẢI NGỘ DIỆU PHÁP CƠ MINH này Đức Thượng Đế cùng chư Phật, Tiên, Thánh giáng cơ cho tại Thánh Thất Thiên Lý của ông Giáo Sư Hanh ở làng Khánh An, Quận Cà Mau Tỉnh Bạc Liêu. Được bàn Tiên Thiên Chưởng Quản Ủy Ban công nhận vào mục lục Kinh Tiên Thiên số 24 ngày mùng 10 - 10 - 12.
-
Chuẩn tế và khuyến thiện
-
Diêu Minh Kinh của Ơn Trên giáng cơ dạy tại Núi Cấm nơi Nguyệt Minh Đài đêm 12 rạng 13 tháng 3 năm Giáp Tuất (1934). Kinh này chép lại xong mới chuyển về Chùa Minh Tân từ ấy đến nay, Ơn Trên đã kiểm dượt kỹ lưỡng và do Thánh Lịnh đàn Tuất thời, ngày 29 tháng 6 Nhâm Thìn, Đức Lê Sơn Thánh Mẫu cho phép ấn tống.
-
Đây là quyển kinh dạy về Đại Thừa Thiên Đạo, phần lớn nội dung quyển kinh đều do Đức Chí Tôn giáng bút. Phần “Thánh Tựa” do Đức Động Đình Hồ Đại Tiên Trưởng và Đức Cao Đài Thượng Đế giáng bút. Phần “Khai Kinh” do Tam Giáo giáng bút. Kinh do chư vị đệ tử Chiếu Minh kết tập và phát hành. Có bản song ngữ Việt-Pháp.
-
Bổn kinh Đạo Đức Lược Luận là kinh của Đức Chí Tôn ngự bút cho tại Tịnh thất Linh Đài là Thánh Tịnh của Huỳnh Văn Ngày, ở làng Tường Đa, tổng Đảo Ngải, hạt Bentré, năm Đại Đạo thứ 11.
-
Nội dung là thánh giáo của Đức Vạn Hạnh Thiền Sư và Đức Trần Hưng Đạo Đại Vương, do ngài Nguyễn Minh Thiện (Bát Nhã Thiền Sư) kết tập và phân ra có tiết, mục.
-
Kinh gồm ba quyển. Quyển thứ nhứt tả kinh tại Hiệp Quang Đàn, quyển thứ nhì tại Ngọc Ẩn Đàn đều ở Phú Nhuận (Gia Định), quyển thứ ba tại Bạch Diệu Đàn, Minh Cảnh Đàn, Cao Đức Đàn thuộc Thánh Thất Thái Bửu Quang.
-
Tài liệu này giải thích từ ngữ và ý nghĩa các bài kinh trong quyển kinh thiên đạo và thế đạo của Tòa thánh Tây Ninh.
-
Giáo Truyền Phổ Hóa Tam Kỳ Hội - Chơn Đạo khai Minh Nhất Mạch Đồng, xuất bản năm 1935, In tại nhà in Đức Lưu Phương
-
Đàn Tiên tại gia Trần Nguyên Lượng - Mỹ Tho
-
Huấn dỗ nhơn sanh buổi lạc lầm, Nữ hiền ngôn hạnh khá cần tâm; Từ ngôn dìu dắt bầy con dại, Âm đức truyền ban trẻ chớ lầm.
-
Quyển kinh này xuất bản đầu thu năm Mậu Thân, quyển kinh này do Đức Chí Tôn triệu tập gồm có: Tam Giáo, Tứ Thánh, Tam Trấn, cùng các vị Chơn Tiên, ngự cơ tá bút, dạy đời lo tu chỉnh đạo mầu hầu cứu cánh nhơn sanh tránh qua cơn xáo trộn của tâm linh. Hai chữ "bình minh" có nghĩa là: hừng sáng, giai đoạn đen tối sắp qua, "bình minh" sẽ đánh dấu một khúc quanh của lịch sử Đạo, Kỳ Ba Phổ Độ.
-
Quyển Kinh Bình Minh Đệ Nhị là một phương thức xây dựng tinh thần cho người đời nhắm vào tu học, hướng dẫn người đời soi gương của các Đấng Tiền Nhân mà hành đạo, dù khoáng Thiên triệt Địa, cuối cùng phải chịu dưới luật tuần hườn điều khiển, lưu lại cho đời soi những Đấng ấy.
-
Kinh Bình Minh Đệ Tam: một tiếng chuông thứ ba trổi dậy liên hồi tiếng ngân vang dội, là một công dụng lưu tồn hậu thế, để khai thác tinh thần học Đạo, từ Hình Nhi Hạ Học, tiến đến Hình Nhi Thượng Học, sung bổ tinh thần như tưới nước vào gốc cây, thân cây được trưởng dưỡng, mới kết thành quả đẹp, là bồi bổ tinh thần, vượt qua Thánh triết, đoạt vị Bồng Lai.
-
Kinh Khai Tâm Chuyển Hóa quyển nhứt gồm 6 đề tài: 1. Vẹt Màng Vô Minh 2. Tâm Hồn Nhi Nữ 3. Tu Chơn Nhập Thể 4. Chánh Nghĩa Vị Tha 5. Giác Hóa Nữ Lưu 6. Thế Hệ Thanh Niên Là để xác định lại vị trí của sự tu thân cũng như sửa đổi những quan niệm sai lầm, bất công, phi lý của một số người từ ngàn đời rọi [roi] truyền và tiếp nối mãi cho đến ngày nay khiến ta thấy về xã hội có một bộ mặt ướt át, bẩn thỉu, hôi tanh thì nhiều, còn trong sạch thơm tho thì lại ít.